Ngỡ khi về lại thiền môn/ Lòng luôn cảm nhận bồn chồn làm sao/ Đường xưa rảo bước đi mau/ Người quen chào hỏi lời trao vui mừng.
29
Tháng mười một

Cư trần lạc đạo nơi tâm tạo tác/ Sống một đời thanh thoát cứ tùy duyên/ Trúc Lâm đại sĩ đã dụng tâm thiền/ Tự tại đến đi ba hiền mười thánh.
28
Tháng mười một

Nhỡ khi té ngã mới ngộ ra/ Đất đâu bằng phẳng dễ bước qua/ Cuộc đời cũng vậy luôn trắc trở/ Chẳng nên để mắt ở phương xa.
27
Tháng mười một

Đọc lại câu “thời thời thường phất thức”/ Tôi chợt thấm ý nghĩa tấm giẻ lau/ Hằng ngày học hạnh, siêng việc giồi trau/ Lau sạch bàn cho gương lòng trong sáng.
26
Tháng mười một

Nào khi hăng hái dấn thân/ Phương xa tu học chuyên cần hề chi/ Vì đời lan tỏa Từ bi/ Thì đâu ngần ngại bước đi hoằng truyền.
25
Tháng mười một

Hiện hữu thế gian từ duyên khởi/ Tạo muôn nơi kết nghiệp chuyển dời/ Nhân quả trùng trùng như sóng nổi/ Đời này kiếp nọ ngút xa khơi…
24
Tháng mười một

Hiểu rồi mọi lẽ cứ tự nhiên/ Vòng quay qui luật của nhân duyên/ Đâu do ta tạo mà có được/ Nghiệp quả nhiều đời tự biến thiên.
23
Tháng mười một

Quê hương chịu nhiều mưa bão/ Tình người sắc xảo kiên cường/ Dẫu cho giông tố thất thường/ Chí hướng lập trường bền bỉ.
22
Tháng mười một

Nhớ rồi kỷ niệm một thuở nào/ Hái hoa bắt bướm lắm xôn xao/ Hồn nhiên như một tờ giấy trắng/ Vết mực đời loang lổ thương đau.
21
Tháng mười một

Phai rồi ký ức vốn nhạt nhòa/ Thân thương, gắn bó một thời qua/ Giờ chỉ mỗi mình ngồi ôn lại/ Hỏi ai bên cạnh cuối trời xa?